Lớn lên, xem trên ti vi, tôi thấy nhiều bạn bằng tuổi mình được ăn mặc đẹp, được chiều chuộng và đi chơi khắp nơi. Thâm tâm tôi thấy không cam lòng. Tôi quyết tâm thi đỗ đại học, rồi lại đặt ra mục tiêu bám trụ thủ đô.
Cũng may, khi thuê phòng trọ, tôi đã gặp được một người chủ tốt. Người chủ này có cô con gái tầm tuổi tôi. Duyên số thế nào, cô ấy lại yêu tôi.
Chúng tôi lấy nhau khi cả hai chưa kịp tốt nghiệp đại học. Cưới xong, cô ấy phải bảo lưu kết quả học tập để sinh con. Còn tôi, từ một người thuê trọ đã đường đường chính chính trở thành chủ nhà, được ở trong căn phòng to đẹp.
Tôi ra trường, bố vợ đã lo cho tôi một chỗ làm ổn định, nhiều người mơ ước. Ở đó, ông chính là người nắm quyền. Vì thế, sự nghiệp của tôi cứ đi lên như diều gặp gió.
Năm 2013, tôi bất ngờ phát hiện vợ ngoại tình. Người tình của cô ấy là một kẻ “khố rách áo ôm”, hàng ngày đi bưng bê ở quán cà phê để kiếm tiền ăn học.
Tôi đã định thuê người dạy cho gã đó một bài học. Nhưng vợ tôi xin tôi tha thứ. Cô ấy hứa sẽ không bao giờ mắc phải sai lầm như thế này. Vì vậy tôi đã bỏ qua. Điều kiện tôi đưa ra chỉ là nhờ cô ấy lên tiếng, xin cho chúng tôi được ở riêng.
Bố mẹ vợ không biết chuyện con gái ngoại tình nhưng cũng gật đầu đồng ý. Họ cho chúng tôi một căn hộ chung cư hiện đại, nằm cách nhà bố mẹ vợ chỉ chừng 1km.
Có nhà riêng, tôi cho 2 cô em gái đến ở cùng để đỡ tốn tiền thuê nhà trọ. Thỉnh thoảng tôi lại đón bố mẹ đến chơi ít ngày, phụng dưỡng bố mẹ cho bõ những ngày khó nhọc.
Thời gian đầu, vợ tôi không phản đối. Cuộc sống gia đình tôi tương đối tốt đẹp. Tuy nhiên sau đó, cô ấy lại ngoại tình với một người hàng xóm và bị 2 em gái tôi bắt được.
Chúng điện cho tôi nhưng tôi gạt đi vì muốn giải quyết riêng với vợ. Nào ngờ, các em không hiểu chuyện nên ngấm ngầm đi làm xét nghiệm ADN để kiểm tra đứa con thứ 2 của tôi.
Kết quả xét nghiệm ADN không trùng khớp nên sóng gió gia đình tôi nổi lên cuồn cuộn. Bố mẹ tôi yêu cầu tôi phải ly hôn. Họ nghĩ tôi đang sống nhờ nhà vợ nên phải chịu thiệt thòi.
Tôi đã định viết đơn nhưng sau khi đến gặp bố vợ, ông nói, ông đã cho tôi tất cả thì cũng có thể lấy của tôi tất cả. Tôi bỗng chững lại.
Đúng là, sự nghiệp của tôi đang phụ thuộc vào ông. Nếu tôi mất sự nghiệp, tôi sẽ trở lại thuở hàn vi. Vì thế, tôi đành nuốt hận.
Lần này, chúng tôi thỏa thuận, tuy sống cùng nhà nhưng việc ai nấy làm. Chỉ khi nào có mặt người thân, chúng tôi mới cư xử như vợ chồng.
Thỏa thuận này giúp cô ấy thoải mái ngoại tình. Ai dè vì ngoại tình với đàn ông có vợ nên cô ấy bị đánh ghen. Người ta quay video rồi đăng tải lên mạng xã hội. Bố mẹ và các em tôi đều xem được. Họ gọi cho tôi mắng chửi tôi rất nhiều. Tôi chỉ im lặng.
Thực lòng, tôi muốn nhẫn nhịn thêm vì chỉ 1 năm nữa bố vợ tôi sẽ về hưu. Lúc đó, ông sẽ không can thiệp được công việc của tôi.
Tuy nhiên, sự im lặng lại khiến bố mẹ tôi đau lòng. Họ vẫn nghĩ tôi đang chịu thiệt thòi.
Tôi có nên nói thật để cả nhà tôi không còn phẫn nộ?
Mời độc giả gửi câu chuyện của mình về địa chỉ email: [email protected]. Chia sẻ của bạn sẽ được đăng trên mục Tâm sự nếu phù hợp. Trân trọng cảm ơn!" alt=""/>3 lần bắt gặp vợ ngoại tình, người đàn ông hành xử gây phẫn nộChồng tôi làm kiến trúc sư, thu nhập khá, mỗi tháng trừ các khoản chi tiêu anh cũng để dành được 30 triệu.
Ngày mới cưới, anh công khai số tiền kiếm được nhưng thẳng thắn trao đổi, anh sẽ quản lý số tiền đó, lo việc đại sự. Mỗi tháng chồng sẽ đóng 5 triệu lo chi phí sinh hoạt gia đình cùng vợ.
Khi chồng đề nghị như vậy, tôi gật đầu ủng hộ. Dù sao, tôi là người độc lập về kinh tế, lương lậu cũng vào dạng cao.
Căn nhà hai vợ chồng ở là chúng tôi tự góp tiền mua, sửa chữa. Chồng tôi tính tình hơi khô khan, quyết đoán nhưng bù lại rất quan tâm, chiều chuộng vợ.
Do hai quê ở xa, cách Hà Nội khoảng 300 km, ngay từ đầu tháng 12 âm, chồng tôi đã tính toán sẽ mua quà về biếu hai bên nội, ngoại sớm. Cận Tết đỡ cập rập.
Tôi hăm hở lên danh sách mua sắm quà, đưa chồng xem. Tôi dự tính ngoài khoản tiền biếu mỗi bên 5 triệu, sẽ mua thêm bánh kẹo, bia, nước ngọt và một số thực phẩm nhập ngoại khác.
Chồng cầm bảng danh sách, lướt qua rồi bất ngờ gạt phắt đi. Anh nói, việc của tôi là dưỡng thai, anh sẽ tự sắp xếp.
Tôi nghe chồng bảo vậy, rất tin tưởng, bởi anh thường chỉn chu, kỹ tính trong mọi việc, chắc chắn sẽ làm ổn thỏa hơn vợ.
Một hôm, tôi đi làm về sớm, thấy chồng bê từ ô tô vào nhà thùng lớn, thùng bé bánh kẹo, hồng sâm, yến sào... Trong đó có cả nồi cơm điện Nhật xịn và 2 chai rượu ngoại. Chồng cho biết đó là quà biếu Tết nhà nội.
Nhìn hóa đơn mua hàng anh để trên bàn, tôi cầm lên đọc, số tiền anh mua sắm quà cáp lên tới hơn 20 triệu đồng.
Thấy chồng chu đáo, mua cho mẹ chiếc áo len, khăn quàng cổ, mấy đứa cháu ở nhà vài bộ quần áo mới, tôi rất vui. Tôi nghĩ bụng, kiểu gì chồng cũng mua biếu bên ngoại tươm tất như thế.
Chồng còn thông báo, nhà nội dưới quê mới sơn lại, anh sẽ gửi thêm cho bố mẹ 20 triệu. Tất nhiên tôi vui vẻ đồng tình.
Tôi cho rằng, con cái làm ăn khá giả, việc chăm sóc, phụng dưỡng như vậy là việc cần làm.
Trước ngày về, chồng kiểm đi, kiểm lại số quà của nhà nội, ghi tên, đánh dấu ngoài thùng.
Thế nhưng, tôi vẫn chưa thấy anh đả động gì đến việc mua sắm cho nhà ngoại. Tôi sợ chồng bận rộn nên quên, liền nhắc nhở. Chồng bảo tôi đừng lo, anh đã chuẩn bị xomg.
Lúc này tôi choáng váng khi thấy anh rút chai rượu vang giá 200 nghìn đồng và một hộp đựng 6 quả lê Hàn Quốc đặt lên bàn.
Chồng còn cho biết, mới được nhận phong bì 3 triệu cảm ơn của gia đình anh thi công nội thất. Chồng nói, sẽ biếu bố mẹ vợ số tiền đó.
Tôi tỏ ý không hài lòng vì cách ứng xử của chồng. Chồng tôi giải thích, bố mẹ sinh được mỗi cậu con trai, mất bao nhiêu công chăm sóc, nuôi dưỡng anh thành tài. Giờ hai người già yếu, ở một mình, anh càng phải bù đắp.
Trong khi đó nhà vợ, ông bà ngoại đều là cán bộ về hưu, lương hàng tháng chi tiêu thoải mái. Con cái đông, lại thành đạt, nhất là anh cả tôi đang làm giám đốc một xí nghiệp lớn, tiền bạc không thiếu.
Theo chồng, bố mẹ tôi quá thừa mứa vật chất, không cần phải biếu xén nhiều.
Nghe anh nói mà tôi tức nghẹn. Tôi không có ý tính toán thiệt hơn với nhà chồng nhưng quả thực, cư xử của anh làm tôi thất vọng tràn trề.
Bố mẹ nào chẳng vất vả nuôi dạy con nên tôi cho rằng việc biếu Tết là phải công bằng. Không thể một bên thì quà cáp trĩu tay một bên thì xuề xòa được.
Tôi giận dữ, lớn tiếng nói sẽ tự mua đồ biếu bố mẹ mình. Chồng tôi chẳng vừa, thể hiện thái độ thô lỗ, ném vỡ tan chai rượu. Từ hôm đó đến nay, hai vợ chồng vẫn chiến tranh lạnh.
Theo độc giả, có phải tôi đã hẹp hòi, ích kỷ quá không? Xin hãy cho tôi lời khuyên?
Mời độc giả gửi câu chuyện của mình về địa chỉ email: [email protected]. Chia sẻ của bạn sẽ được đăng trên mục Tâm sự nếu phù hợp. Trân trọng cảm ơn!" alt=""/>Biếu Tết: Vợ nổi đóa thấy chai rượu chồng mua biếu Tết bố vợ